Lúc này đây tôi thậm chí đã quên dùng ẩn thân phù, dù sao vừa rồi đánh rối tinh rối mù, nói vậy cũng sớm đã kinh động người trong thôn, ẩn thân hay không ẩn thân, bây giwof cũng không còn quan trọng nữa.

Phía trước ánh lửa sáng choang, tôi phi thân nhảy lên nóc nhà, nhìn về phía nơi xa xa, dưới chân lại đột nhiên tê rần, lúc này mới nhớ tới vừa rồi bị Kỷ Khôn bắt một chút, lúc ấy chỉ là hơi hơi đau đớn, cũng không để ý, hiện tại cúi đầu nhìn thử, trên mắt cá chân đã xuất hiện mấy cái đường màu đen, hơn nữa còn sưng lên.

Mụ nội nó, tôi thầm mắng một tiếng, nghĩ thầm vừa rồi anh ta bị huyết chú của tôi cắt qua gương mặt, nói vậy bây giờ cũng không tốt lành gì, phải biết rằng Huyết Ngọc Ban Chỉ chính là cấm vật Hàn gia, chuyên phá các loại yêu ma tà ám, vừa rồi anh ta hốt hoảng đào tẩu, hẳn là có quan hệ với cái này.

Lúc này trong thôn, trên đường phố nơi nơi đều là cây đuốc đèn lồng, trộn vào một ít ánh đèn pin, chiếu rọi cho cái thôn trang nhỏ này sáng như ban ngày, rất nhiều người ở trên phố chạy tới chạy lui, nhưng mục tiêu đều rất thống nhất.

Từ đường Chung gia.

Tôi cắn chặt răng, bắn ra huyết thứ, bắn một cái lên mắt cá chân, tùy tiện chữa thương, sau đó liên tục mấy cái nhảy lên ở trên nóc nhà, đạp phòng ngói, chạy về phía từ đường.

Chung Lương Thần, nhất định ông ta, vừa rồi ông ta đi ra từ thư phòng, nhất định chính là đi an bài hãm hại chuyện của chúng tôi, vừa vặn khi đó Tiểu Bạch trở lại chỗ ở, hiện tại, tất nhiên là đã bị Chung Lương Thần áp ở trong từ đường, nói không chừng, còn có Xương Chung Quỳ ở đó nữa, muốn hô to tang vật và người đều có.

Đại viện Chung gia, vị trí cách từ đường khá xa, khi tôi chạy đến nơi đó, trong ngoài từ đường đã tụ tập hơn một trăm người, hơn nữa nơi xa còn có người đang chạy về phía nơi này, toàn bộ thôn trang nháo ồn ào, náo nhiệt tựa như ăn tết.

Nhưng mà nếu như nói bọn họ giống như ăn tết, thì lúc này Tiểu Bạch, chỉ sợ cũng đã bị trói trên ván, chuẩn bị làm con heo ăn tết.

Tôi xen lẫn trong đám người bên ngoài, nhân lúc mọi người không chú ý, mấy cái lắc mình đã nhảy lên tường vây từ đường, tiếp theo lại lần nữa nhảy lên nóc nhà từ đường, ở trên này không che không chắn, nhìn tới chỗ nào cũng tiện, hơn nữa trừ bỏ tôi, ai cũng không dám như vậy làm.

Nhưng lần này tôi mới vừa nhảy đến sảnh ngoài, đã nhìn thấy trong viện đứng một đám người, từng người đều giơ đuốc, vây một người lại ở giữa, trong lồng ngực gắt gao ôm một cái đồ vật, có chút kinh hoảng thất thố nhìn chung quanh, lại quật cường ngửa đầu, trong ánh mắt tràn ngập bất khuất.

Người này đúng là Tiểu Bạch, tôi tập trung nhìn vào, thứ mà cậu ta đang ôm chính là Xương Chung Quỳ, không khỏi âm thầm dậm chân, thầm nói thời buổi rối loạn, trốn họa còn không kịp, tiểu tử cậu ôm thứ này, chẳng phải là chính mình không có việc gì thì đi tìm việc sao.

Còn nữa, sao mà cậu ta lại tìm được Xương Chung Quỳ? Chẳng lẽ, là Chung Lương Thần cố ý để cho cậu ta phát hiện?

Người phía dưới đang vây quanh Tiểu Bạch, nhưng mà không ai nói chuyện, một lát sau, bên ngoài từ đường mới truyền đến một trận ầm ĩ, một đám người vây quanh Chung Lương Thần chạy tới, quần áo ông ta xốc xệch, vừa nhìn vào giống như vừa mới vội vàng rời giường, trên người khoác áo khoác, vội vã, thở phì phì đi tới hậu viện từ đường, mọi người tự động tách ra một con đường, Chung Lương Thần đi nhanh đến đó, đi tới phía trước cây đuốc.

Ông ta trừng mắt Tiểu Bạch, sắc mặt giận dữ, duỗi một lóng tay nói.

- Tiểu súc sinh, ban ngày đã thả mày một lần, vốn đã cho mày cơ hội sửa đổi, không thể tưởng tượng được mày lại gian ngoan tới như thế, đêm tối trộm lẻn vào từ đường, ăn trộm bảo vật trong tộc, mày, mày …

Vẻ mặt ông ta bi phẫn giống như hận rèn sắt không thành thép, Tiểu Bạch lại nhe răng cười nói.

- Đừng náo loạn, chú ba nè, từ góc độ di truyền học mà nói, tôi là tiểu súc sinh, thì chắc chú cũng tránh không khỏi đâu ha, không sai, tôi đến đấy là để tới lấy Xương Chung Quỳ, bởi vì tôi không muốn nhìn chú đem Xương Chung Quỳ trở thành lễ vật, đưa cho người khác, đây là bảo bối Chung gia chúng ta, chú muốn tặng cho người ngoài, tôi không đồng ý, cho nên tôi tới lấy đi, hơn nữa tôi là trưởng tôn Chung gia, là người thừa kế thuận vị nhất, ông nội của tôi bệnh nặng trên giường, sớm đã không để ý tới chuyện bên ngoài, cha tôi thời trẻ lại rời nhà trốn đi, cái vị trí tộc trưởng này trừ tôi ra thì không ai khác có thể ngồi vào, tôi đây thân là Chung gia tộc trưởng, tới lấy đồ thuộc về tôi, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, như thế nào, ai có ý kiến gì sao?

Tôi không thể tưởng tượng được rằng Tiểu Bạch trực tiếp thừa nhận, hơn nữa đúng thật là cậu ta tới đây để trộm bảo vật, nhưng theo như mấy lời cậu ta vừa nói, tuy rằng có chút cưỡng từ đoạt lý, nghe qua lại giống như những câu có lý, giống như Thái Thượng Hoàng bệnh nặng đe dọa, Hoàng Thượng đã xuất gia đi ra ngoài, Thái Tử ở không nhàm chán, mặc long bào khoe khoang một hồi, ai dám nói gì? Sớm muộn gì cũng thuộc về người ta mà.

Chung Lương Thần tức tới mức trợn trắng mắt, chỉ vào Tiểu Bạch mắng.

- Lão tộc trưởng sớm đã nhâm mệnh ta là đại lý tộc trưởng, tất cả mọi chuyện trong tộc, tất cả đều do ta quyết đoán xử lý, khi nào thì tới tên, tên nhóc khốn nạn nhà mày xía vào, nếu mày muốn làm tộc trưởng, như vậy còn phải do toàn tộc quyết định, còn phải có lão tộc trưởng di mệnh, lại nói tiếp, Xương Chung Quỳ chính là chí bảo toàn tộc, cho dù là tộc trưởng, cũng không có quyền tự mình vận dụng, mày thật to gan, còn dám cãi chày cãi cối sao?

Tiểu Bạch cười ha ha nói.

- Đúng vậy đúng vậy, chú cũng biết cho dù là tộc trưởng, cũng không quyền tự mình vận dụng, vậy tôi đây hỏi chú một câu, vừa rồi chú phái người tới lấy Xương Chung Quỳ, muốn đưa cho người ngoài, bị tôi phát hiện, mới ngăn cản lại, thỉnh chú ba chú giải thích rõ ràng chuyện này là như thế nào đây?

Chung Lương Thần hừ lạnh một tiếng nói.

- Vừa rồi ta đã đi vào giấc ngủ, khi nào thì ta phái người tới lấy Xương Chung Quỳ, lại muốn tặng cho người nào, mày có chứng cứ gì không? Người đó đang ở nơi nào? Nếu là tự mình nói bậy, thì đừng trách ta áp dụng gia quy.

Tiểu Bạch nhìn xung quanh một vòng, di một tiếng nói.

- Vừa rồi người nọ còn ở nơi này, tôi chính mắt nhìn thấy kẻ đó chạy vào trong từ đường, lúc này mới theo lại đây, như thế nào không thấy...

Mọi người ồn ào cười ha hả, Chung Lương Thần cũng đắc ý cười nói.

- Ta liền biết mày không có chứng cứ, nói hươu nói vượn, bây giờ mày càng ngày càng cả gan làm loạn, lần này ông nội bị mày làm tức tới bệnh tình lại nghiêm trọng thêm vài phần, nếu lão nhân gia có bất trắc gì, mày chính là tội nhân của Chung gia! Giờ này khắc này, nhân tang câu hoạch, mày còn không nhận tội sao?

Tôi ở nóc nhà, mà trán đã tuôn mồ hôi như suối, lúc này ước chừng hơn hai trăm người tụ tập ở trong ngoài từ đường, chắc là người của toàn thôn đều tới đây cả rồi, nếu bây giờ Tiểu Bạch lấy không ra cái gì gọi là chứng cứ, thì sẽ trở thành kẻ ăn trộm bảo vật, hơn nữa còn bọ bắt được tại trận, người và vật chứng đều có, cái tên ngốc này, vừa rồi tôi nói cậu ta cẩm thận không để bị người vu oan cho chúng tôi, vậy mà cậu ta vẫn bị lừa cho được.

Nhìn tình thế phía dưới càng thêm khẩn cấp, tôi nắm chặt nắm tay, nghĩ thầm nếu không có biện pháp khác, tôi chỉ có thể nhảy ra đi liều mạng cứu Tiểu Bạch rồi cùng nhau chạy đi, hiện tại, cho dù cậu ta có một trăm cái miệng, cũng không thể nào nói rõ việc này.

Lúc này Chung Lương Thần bỗng nhiên nói.

- Đúng rồi, cái tên đồng lõa kia của mày đâu? Ban ngày nó cũng đi vào thôn chúng ta, ta đã biết không có chuyện tốt, vậy mà sau khi ta tưởng nhầm nó là cố nhân, không thể tưởng được chúng mày lại cấu kết cùng nhau, cấu kết với nhau làm việc xấu, hừ, ai đi bắt cái tên họ Hàn kia tới đây? Cùng nhau thẩm vấn!

Khi ông ta nói những lời này, lại không có một tiếng hưởng ứng nào, mọi người đều mang vẻ mặt khó xử, ban ngày tôi ở từ đường thi triển thủ đoạn, rất nhiều người đều xem ở trong mắt, ai dám đi bắt tôi?

Chung Lương Thần nhìn mọi người phản ứng, cười u ám nói.

- Tốt lắm, nếu như vậy, ta đây chỉ có thể dùng chút thủ đoạn, bức tên họ Hàn tự mình hiện thân, Tiểu Bạch, mày đừng trách chú ba này tàn nhẫn, đây là mày gieo gió gặt bão, chú ba cũng rất là đau lòng.

Khi ông ta nói chuyện, dường như cố ý nhìn về phía nóc nhà mà tôi đang ẩn thân, âm hiểm cười đi đến trước người Tiểu Bạch, giống như muốn lập tức ra tay.

Xem ra là ông muốn bức tôi tự mình hiện thân, cũng được, nếu như vậy, hôm nay lão tử cùng liều với các người một lần, nhìn xem đến tột cùng là Cấm Pháp Hàn gia lợi hại, hay pháp thuật gia tộc thiên sư các ngươi lợi hại.

Tôi nhấn tay lên tấm ngói phòng, chuẩn bị muốn nhảy xuống, lại vào lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên chỉ vào một phương hướng ha ha cười nói.

- Các người xem, kia chẳng phải là chứng cứ tới rồi hả? Chú ba, chú muốn đối phó tôi, cũng không tránh khỏi quá nóng vội rồi.

Tôi cùng mọi người trong viện cùng nhau quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có một bóng người nhảy trên nóc phòng từ xa lại đây, rất nhanh đã nhảy đến từ đường, vèo cái nhảy xuống trong viện, ném một người xuống mặt đất, trong miệng người này hô hô ha ha kêu rên, nhưng mà một chữ cũng nói không ra.

Đây chính là chú hai câm của Tiểu Bạch, mà tôi nhìn thấy cái người bị ném trên mặt đất người kia, chính là Kỷ Khôn vừa rồi trúng định thân pháp của tôi, chỉ thấy anh ta nằm dang tay trên mặt đất, tư thế kia nhìn tựa như một con rùa đen mới vừa chui ra khỏi xác, đúng là bộ dáng khi vừa mới rớt ra khỏi cửa sổ lúc vừa nãy.

Tôi tức khắc hiểu ra, khó trách vừa rồi Kỷ Khôn không thấy, thì ra là bị chú hai Tiểu Bạch chộp tới, lúc này lộ diện, đúng là để ra mặt vạch trần Chung Lương Thần.

Tiểu Bạch nhìn Kỷ Khôn nằm trên mặt đất, cười giống như là tiểu hồ ly, sắc mặt Chung Lương Thần lại khó coi vô cùng, quát.

- Người kia là ai, từ chỗ nào chộp tới?

Chú hai Tiểu Bạch nhiều lần hoa hoa, lại nói không nên lời, Tiểu Bạch nói.

- Tam thúc, đây là chú không đúng rồi, chú nói coi, chú biết rõ chú hai tôi không nói được, chú còn hỏi chú ấy sao, đây không phải làm khó người sao? Không bằng tôi tới nói thay chú hai đi, người này chính là đồng lõa của chú, cũng là chú cấu kết với người ngoài, đây lại là đồ đệ của người trong hắc đạo vẫn luôn đeo bám nhà chúng ta, chức nghiệp là người ngự quỷ, tên họ là Kỷ Khôn, chú muốn lấy Xương Chung Quỳ, chính là muốn tặng cho kẻ này, cầm đi tới Linh giới làm cái tên tuổi quỷ gì đó, chú sẽ đứng ở giữa mà thu lợi, chú ba, tôi nói đúng không?

Trên mặt Chung Lương Thần đen thui, quát.

- Quả thực nói hươu nói vượn, mày cho rằng mày nói dối, có thể lừa mọi người sao? Mày quá làm tao thất vọng rồi, người tới, bắt nó lại cho ta!

Lúc này có vài người muốn đi lên bắt người, chú hai Tiểu Bạch hoành thân ngăn ở trước mặt Tiểu Bạch, hét lớn một tiếng, trợn mắt giận nhìn, mấy người kia nhất thời lui hai bước, dường như rất là sợ hãi người này, Chung Lương Thần cả giận nói.

- Chú cháu hai người hợp mưu trộm bảo, chứng cứ vô cùng xác thực, các ngươi còn chưa động thủ sao?

Ông ta đứng ở nơi đó la to, tôi đang suy tư đối sách, bỗng nhiên bên ngoài từ đường có người nói chuyện, thanh âm kia có chút tiêm tế khàn khàn, lại có chút âm trầm trầm thấp.

- Hừ, lão tam Chung gia, ông dám nói tôi nói là nói hươu nói vượn, là do ông không muốn sống nữa sao?

 

0.09435 sec| 2434.211 kb